Em có rất nhiều tiền nha

Chương 2 : Em có rất nhiều tiền nha

Edit: Ngư Mộng Đại Hải. Danh tiếng của nhà họ Quan ở Đế Đô không phải là nhỏ, năm đó ông nội Quan Chi Nghi là Quan Hồng ở đây khởi nghiệp thành lập ra tập đoàn Quan thị, mọi thủ đoạn như gió cuốn sấm rền nên bây giờ đều được lấy làm ví dụ trong sách giáo khoa. Quan thị đã trải qua vài thập niên, hiện giờ trong giới sản xuất được gọi là nhân tài, thực lực không thể khinh thường . Quan Hồng bây giờ đã già, lui về ở ẩn. Hiện giờ Quan thị do con cháu ông làm chủ, ông có ba người con trai, đứa lớn sinh được hai đứa cháu trai, đứa thứ hai lại được một cô thiên kim. Đứa thứ ba cũng được một trai một gái, Quan Chi Nghi chính là cô con gái kia. Ở trước cô có ba anh trai một chị gái, ở trong nhà đứng thứ năm, cho nên mọi người trong nhà từ nhỏ đã gọi cô là Tiểu Ngũ. Nhưng mà họ hàng, sẽ không có ai gọi cô như vậy. Trừ khi...... "Như thế nào, mấy năm không gặp đã không nhận ra ai rồi à?" Người đàn ông cười cười, mắt sâu như hồ. Quan Chi Nghi ngơ ngác nhìn anh, đáy lòng rõ ràng vui sướng nhưng lại có nỗi ủy khuất không tên hiện ra ngẩng phắt đầu lên nhìn người trước mắt. Tất nhiên cô nhận ra được đây là ai. Tề Thừa Ân, từ khi cô bắt đầu biết nhận thức. Anh đã là bạn tốt của anh trai, cũng là những nhìn cô lớn lên. Cô còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, Tề Thừa Ân còn thích hỏi cô: Muốn Quan Nguyên Bạch làm anh trai, hay là anh ấy? Khi còn nhỏ Quan Nguyên Bạch tương đối nghiêm khắc với cô, mà Tề Thừa Ân bao giờ ra ngoài chơi cũng mang cô theo ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên tự nhiên cô nói muốn anh làm anh trai, không cần Quan Nguyên Bạch. Tám năm trước, lúc cô học sơ tam đột nhiên Tề Thừa Ân xuất ngoại. Mà sau đó cô nghe nói anh sẽ không trở về nữa, còn thương tâm thật lâu...... Vốn dĩ là đều đã quên. Nhưng bây giờ nhờ một câu của anh, mọi kí ức tựa như nước hồ xả ra. "Anh là anh, anh đã...... Đã về ?" Quan Chi Nghi hỏi. "Còn biết kêu, xem ra còn nhớ rõ." Tề Thừa Ân liếc mắt một cái đánh giá cô "Đã về. Mấy năm không gặp, em thực sự cũng không thay đổi gì nhiều." Quan Chi Nghi: "Không có à...... Em cao hơn nha." "Cũng không hơn một cái đầu." Đôi mắt Quan Chi Nghi hơi trợn tròn. Chính bản thân cô cũng không biết mình có thay đổi hay không, nhưng đối với Tề Thừa Ân nhìn thấy sau tám năm thì chắc chắn đã thay đổi. Nếu nói vừa rồi nhìn thấy ở trên người Hoa Hoằng Hi hơi thở kiêu ngạo của nam thanh niên, nhưng Tề Thừa Ân lại cho người ta cảm giác so với Hoa Hoằng Hi thì tương phản cực lớn, đây là hơi thở của người đàn ông thành thục. "Còn chưa trả lời sao em lại tới đây, một mình tới ăn cơm?" Lúc này, Quan Nguyên Bạch hỏi. Quan Chi Nghi lắc đầu: "Không phải, còn có một người nữa." "Với ai." "Là...... Bạn." Quan Chi Nghi không muốn nói thật, nếu ở trước mặt Tề Thừa Ân mà trả lời mình đi xem mắt thì biết để mặt ở đâu. Khi cô vừa dứt lời lại nghe thấy tiếng của Hoa Hoằng Hi ở đằng sau. "Anh Thừa Ân! Anh cũng ở đây à!" Quan Chi Nghi quay đầu lại, thì thấy Hoa Hoằng Hi vẻ mặt đầy ngạc nhiên chạy tới, "Mọi người đều ở đây à, Chi Nghi, cô cũng biết anh họ của tôi à?" Anh......họ? Trùng hợp vậy cơ à? Khóe miệng Quan Chi Nghi run rẩy: "Tôi biết." Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không copy. "Vậy à, trước kia anh họ tôi ở trong nước cũng quan hệ tốt với nhiều người." Hoa Hoằng Hi duỗi tay khoác vai Tề Thừa Ân "Giới thiệu với anh, đây là đối tượng xem mắt của em." "Cái gì?" "Cái gì?" Tề Thừa Ân cùng Quan Nguyên Bạch đồng thời quay đầu nhìn về phía Hoa Hoằng Hi. Hoa Hoằng Hi hồn nhiên nói cũng không phát hiện ra điều gì không thích hợp, nói thẳng: "Đúng vậy, hai ngày trước không phải em đã nói với anh rồi sao, mẹ em bắt đi xem mắt." "Tiểu Ngũ." Quan Nguyên Bạch hít một hơi, giọng trầm xuống. Quan Chi Nghi nhìn Quan Nguyên Bạch ánh mắt lúng túng, cô chớp mắt nhỏ giọng nói: "Anh nhìn em như thế làm gì, là bố ép em nha." "Bố?" "Đúng vậy, không tin thì anh đi mà hỏi." Quan Nguyên Bạch nhíu mày, anh biết bố vẫn luôn muốn tìm cho Quan Chi Nghi một đối tượng thích hợp, có thể làm cô hồi tâm chuyển ý, nhưng anh không ngờ cái người gọi là đối tượng này lại tới nhanh như vậy. Quan Nguyên Bạch nhìn Hoa Hoằng Hi một cái. Anh chưa từng thấy cậu ta, nhưng từ trong lòi của Tề Thừa Ân có nghe được anh ( TTA) có một người em họ, Hoa Hoằng Hi là con một của Hoa gia. Có thể nói bối cảnh gia đình xem là môn đăng hộ đối nhưng nhân phẩm thì chưa biết. "Chẳng lẽ anh là Quan Nguyên Bạch?" Hoa Hoằng Hi nhớ là trong nhà muốn có quan hệ tốt với Quan gia, thấy vậy vội vàng vươn tay "Xin chào anh Nguyên Bạch! Nghe danh đã lâu hôm nay mới thấy." Trong lòng Quan Nguyên Bạch có chút không tình nguyện, nhưng vẫn phải cho người ta mặt mũi, duỗi tay nắm lấy tay Hoa Hoằng Hi: " Ừ." "Tiểu Ngũ cũng tới tuổi đi xem mắt rồi."Tề Thừa Ân nói một câu, rất có ý tứ. Quan Chi Nghi sốt ruột: "Cũng không phải...... Chính là bố của em tương đối sốt ruột." "Em còn chưa tới tuổi kết hôn." Hoa Hoằng Hi đáp nói, "Anh còn hơn em mấy tuổi lận, anh còn chưa kết hôn thì làm gì có chuyện đến lượt em." Tề Thừa Ân liếc cậu ta một cái, biểu tình nghiêm túc: "Còn không phải em không có tư cách tranh cãi với cậu à?" "Em thực sự muốn được không......" "Được rồi, vậy hai người ăn cơm xong chưa?" Quan Chi Nghi sợ Hoa Hoằng Hi nói rằng chưa ăn, lập tức nói: "Ăn xong rồi!" Hoa Hoằng Hi: "Khụ...... Tính là ăn rồi đi, đang định về nhà. À đúng rồi, anh có lái xe không, cho em đi nhờ một đoạn." " Xe của em đâu ?" Tề Thừa Ân nói xong còn liếc Quan Tri Ý một cái, rất rõ ràng, ý tứ chính là cùng con gái nhà người ta ăn cơm nhưng không muốn đưa về nhà. Hoa Hoằng Hi lại không được tín hiệu phủ sóng, nói toẹt ra: "Vốn dĩ còn định hẹn bạn bè đi chơi, cậu ta đên đón em, kết quả cậu ta phóng đi đón bồ." Tề Thừa Ân: "Tiểu Ngũ đi kiểu gì? ." Quan Chi Nghi: " Em? Tự mình trở về." "Không lái xe ?" " Nó thì biết xe là cái gì, ra đường một cái là sợ." Quan Nguyên Bạch nói. Tề Thừa Ân cười nói: "Vậy à, ngồi xe của anh, anh đưa em về." Quan Chi Nghi nhìn về phía anh trai nhà mình. Tề Thừa Ân hơi nhướng mày, duỗi tay gõ lên trán cô: "Định đợi anh trai sao? Cậu ta còn có việc không đưa em về được, như thế nào anh không đưa được à ?" Động tác quen thuộc, so với lúc bé giống nhau y đúc. Quan Chi Nghi sờ cái trán, mọi kí ức như ùa về. "Đương nhiên được rồi." Cô ngơ ngẩn nói. "Vậy đi ra ngoài đi." "Dạ." Thật sự thì Quan Nguyên Bạch vẫn còn phải đi có việc, sau khi ra cửa, anh đi lấy xe. Hoa Hoằng Hi cùng Quan Chi Nghi đi theo Tề Thừa Ân đến xe của anh, Hoa Hoằng Hi đi đến cửa ghế phụ, định mở cửa, kết quả bị Tề Thừa Ân kéo ra. "Ngồi đằng sau đi." Hoa Hoằng Hi vừa định cãi lại, nhưng lại nhìn thấy cô gái nhỏ theo đằng sau Tề Thừa Ân, phong độ của đàn ông như sống lại: "Đúng đúng, ưu tiên phái nữ, Chi Nghi em ngồi đi." Quan Chi Nghi nói cảm ơn, ngồi vào ghế phụ. "Ở chỗ nào." Xe bắt đầu di chuyển, Tề Thừa Ân hỏi. Quan Chi Nghi nói địa chỉ, sau đó lại chỉ đường cho Tề Thừa Ân. Nhiều năm như vậy không trở về, hắn đối thành thị này có phải hay không có chút xa lạ? Quan Chi Nghi nhìn trộm anh. Sườn mặt của Tề Thừa Ân rất rõ ràng, đường cong xinh đẹp, ánh đèn bên trong xe mờ nhạt, lạnh lẽo mà ấm áp. Cô nghĩ, anh có lẽ sẽ cảm thấy xa lạ nhỉ, rời khỏi nơi này bảy, tám năm đô thị cũng thay đổi rất nhiều, nhà lầu san sát, hàng ngàn con đường, đã sớm không phải bộ dáng của trước kia. "Nhìn cái gì." Đột nhiên, Tề Thừa Ân nghiêng mắt nhìn cô. Quan Chi Nghi lập tức thu hồi tầm mắt: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút thần kỳ." " Hả ?" "Không nghĩ rằng anh đã về, em còn nghĩ anh sẽ không bao giờ trở lại đây nữa." Tề Thừa Ân nắm tay lái, mắt nhìn phía trước: "Đại khái là mấy năm nay ở trong nước rất có ưu thế để phát triển đi." "Cho nên anh định ở lại luôn hả ." "Ừm." Không thể chối rằng, sau khi nghe được những lời này trong lòng Quan Chi Nghi rất vui vẻ. Bởi vì mặc kệ thế nào, Tề Thừa Ân đối với cô mà nói là một người rất quan trọng, năm đó vị trí của Quan Nguyên Bạch ở trong lòng cô cũng không so được với anh. "Nghe anh của em nói, mấy năm nay em vẫn luôn đi đóng phim." Quan Chi Nghi: " Vâng." "Bố em cùng anh của em thực sự không muốn em làm diễn viên." "Là không thích." Nói đến chuyện này Quan Chi Nghi có chút buồn bực " Em không nghĩ đến việc làm cho bọn họ thích, chỉ cần mình em thích là được." Tề Thừa Ân lại cười: "Cái tính quật cường này thật giỏi, giống khi xưa ." "Không phải, em là thật sự rất thích, chỉ là bố em cùng anh trai không muốn ủng hộ. Nhưng không sao, em cũng không cần bọn họ ủng hộ, dù sao thì em quản tốt được hành vi của chính mình là ổn rồi." "Rất có chí khí." Tề Thừa Ân nói chuyện thời điểm nói về chuyện này giọng còn nhàn nhạt, làm cho người nghe cảm thấy một chút anh cũng không quan tâm, nhưng Quan Chi Nghi biết, tính cách của anh luôn như vậy, đối với người khác luôn bày ra hình tượng cao lãnh lạnh lùng, nhưng ít ra cô còn biết hồi nhỏ anh ôn nhu ra sao. " Nhưng một mình em ở đó không tốt lắm, nếu không thì bỏ đi." Quan Chi Nghi sửng sốt: "A?" "Anh biết, bố em với anh của em đều cố ý làm vậy để em biết khó mà lui." Không nghĩ tới rằng Tề Thừa Ân nhìn thấu tất cả, Quan Chi Nghi nói: "Em mới không muốn biết khó mà lui, em còn muốn tiến vào dòng nước chảy xiết này." "Chi Nghi, thái độ này của em rất tốt, giống hệt anh, thực sự không thích chùng bước." Hoa Hoằng Hi ngồi đằng sau chen lời vào "Hơn nữa em lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ nổi tiếng nha." Tề Thừa Ân từ trên kính chiếu hậu nhìn cậu ta một cái: "Ngồi im." Hoa Hoằng Hi chớp đôi mắt, nga một tiếng, ngoan ngoãn ngồi im. Nửa tiếng sau, đến nơi ở của Quan Chi Nghi . Tề Thừa Ân dừng xe ở bên đường, Quan Chi Nghi đẩy cửa đi xuống. "Chú ý an toàn." Tề Thừa Ân nói. Quan Chi Nghi cúi người vẫy tay với anh: "Vâng, gặp lại sau nha anh." Tề Thừa Ân gật đầu. Hoa Hoằng Hi ấn cửa sổ xuống: "Chi Nghi, hẹn gặp lại a ~" Tầm mắt Quan Chi Nghi từ trên người Tề Thừa Ân rời xuống nhìn Hoa Hoằng Hi: "Hẹn gặp lại." "Chúng ta add WeChat đi, lần sau anh mời em ăn cơm ăn cơm, hoặc là đi xem phim cũng được." Quan Chi Nghi cười gượng hai tiếng: "...... Được." Nói xong xoay người đi vào tiểu khu. Đợi không nhìn thấy bóng dáng của Quan Chi Nghi nữa, Tề Thừa Ân mới khởi động xe. Lúc này, Hoa Hoằng Hi đã từ ghế sau ngồi lên ghế phụ lái. "Anh, em nhớ rõ ông ngoại nói anh có hứng thú với giới giải trí trong nước, lần này trở về là định tiến công showbiz hả?" "Hỏi nhiều như vậy để làm gì, em định tham gia ?" "Tham gia làm gì, em không muốn." Hoa Hoằng Hi nói, "Em chỉ nghĩ về sau anh làm cái này thì sẽ có tài nguyên tốt cho Chi Nghi, cô ấy sẽ có hảo cảm với em, còn có thể kéo gần quan hệ với Quan gia......" "Em cho rằng em giúp tiểu Ngũ, nhà bọn họ sẽ biết ơn em?" "Em cũng không phải muốn bọn họ cảm kích, chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm ý nha." Tề Thừa Ân: "Đừng làm chuyện vô dụng, nhà bọn họ còn muốn đem cô ấy trở về, em còn muốn đẩy mạnh đi nghĩ cũng đừng nghĩ." Tề Thừa Ân biết rõ Quan Nguyên Bạch cùng bố anh ấy đối với hành động bây giờ của Quan Chi Nghi có bao nhiêu bất mãn, anh cũng cảm thấy Quan Chi Nghi sẽ không ở chỗ này mà ngây ngốc lâu nữa đây. Cô gái nhỏ này chính là được nuông chiều từ bé, không có người giúp, chính là ăn ít khổ nhiều. Hiện tại kiên định như vậy chính là do vẫn còn ở thời phản nghịch của thuở niên thiếu thôi. Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không copy. Tề Thừa Ân nắm tay lái, đột nhiên hỏi: " Em thích tiểu Ngũ?" "Mọi người sao lại gọi cô ấy là tiểu Ngũ? Đây là nhũ danh của cô ấy à? Còn rất có ý tứ nha." Hoa Hoằng Hi cười nói, " Nhưng mà em trai anh đây không phải nói là thích, nhưng cô nương này lớn lên rất đẹp nha." "Không thích cũng đừng có màxằng bậy." "Như thế nào kêu xằng bậy, em không xằng bậy, chính là hẹn hò, sau đó......" Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Tề Thừa Ân nhìn thoáng qua, Hoa Hoằng Hi nghẹn lại, nhỏ giọng nói: "Này, đây không phải là quá trình yêu đương sao." Tề Thừa Ân thu hồi tầm mắt: "Tiểu Ngũ là anh nhìn lớn lên, chú mà xằng bậy người đầu tiên anh đánh chính là chú." "Đã biết đã biết." Hoa Hoằng Hi không vui than thở nói "Anh đây chính là khuỷu tay hướng ra ngoài, em mới là em trai của anh......"