Năm ấy tôi chỉ vừa mới bảy tuổi . Nghe mẹ tôi nói , trẻ con tuổi ấy thường ít khi nhớ được chuyện đã xảy với mình .  Nhưng mà tôi vẫn nhớ như in ,những chuyện đã xảy ra  vào cái ngày trưa hè nóng bức ấy .  Những năm đó , trẻ con còn chưa có trò chơi điện tử hay điện thoại để chơi như bây giờ , bọn chúng tụ tập lại với nhau thành mấy nhóm lớn nhóm nhỏ chơi đủ các trò , nhảy dây , bắn bi , đập thẻ , ... Tôi cùng với thằng Tuấn nhà bên theo mấy anh chị lớn hơn một hai tuổi đi chơi khắp nơi . Hôm đó tụi tôi ngồi tụm năm tụm ba dưới bóng cây hòe nhà bác Chung , cây hòe to lớn vươn tán lá rậm rạp ra khắp nơi , che vừa đủ một khoảng lớn cho mấy đứa nhỏ tụi tôi chơi với nhau trong bóng râm ấy .  Tôi đang ngồi khoe với thằng Tuấn mấy tấm thẻ mình vừa mới sưu tầm được thì nó kéo kéo vai tôi chỉ về phía mấy anh chị đang ngồi ở đầu bên kia , có vẻ như họ đang thấp giọng kể cái gì đó .  Nó với tôi tò mò ngồi sáp lại , cả đám quây thành một vòng tròn nhỏ , chụm đầu vào nhau , có đứa còn để tay lên cằm , ra vẻ đăm chiêu lắm .  Tôi ngồi cách hơi xa nên không nghe rõ họ đang nói gì , chen vô cũng không chen được , tôi nhìn thằng Tuấn với ánh mắt cầu cứu , quả nhiên , nó xích nửa cái mông ra khỏi chỗ ngồi vốn có , nhường nửa chỗ cho tôi , tôi khoái chí chui vào ngồi , lưng tôi sát rạt với ngực nó , nóng nực muốn chết . Nhưng vì để nghe được câu chuyện , tôi mặc kệ .  "đó , rồi tụi bây muốn đi không ?" - anh Kỳ lớn hơn tôi hai tuổi hắng giọng , áp vế tụi nhóc đang lao nhao ở bên dưới .  "mà nè , có sao không đó , tao nghe thấy oải quá" - Chị Giang nắm vạt áo anh Kỳ giật giật . Tụi tôi bỏ lỡ từ nửa đầu câu chuyện nên cũng khá thắc mắc rốt cuộc mấy người này đang tính cái gì . Anh Kỳ cười phá lên " Trời , có gì đâu ! hồi nhỏ tao từng chơi trò này với anh Trấn rồi , cùng lắm bị ma lon gõ vô chân thôi à !"  Tôi bất ngờ liếc nhìn sang thằng Tuấn , nó cũng nhìn sang tôi , máu hiếu kỳ bốc lên não , tôi hỏi  "ma lon ? ma lon gì vậy anh ? nãy giờ em ngồi ngoài nên chưa có nghe rõ" Anh Kỳ nghe tôi hỏi vậy thì nhíu mày , chép miệng , dường như hơi khó chịu vì phải kể lại mọi chuyện từ đầu  "thì chơi ma lon ý mà ! tối nay tao nghe thông báo xã nói là sẽ cúp điện từ lúc bảy giờ , lúc đó cả đám ăn cơm xong xuôi rồi chạy ra tiệm tạp hóa tụ tập . Đông đủ rồi mới ra nghĩa địa gần vườn  hoa của cô Xuân . Lát nữa tao phân đứa nào đem lon , đứa nào đem nhang , đứa nào đem bánh kẹo nha . Đứa nào không đem thì nghỉ chơi"  Tôi nghe đến đó thì có hơi sờ sợ , một phần vì đương lúc cúp điện chẳng có ai bị điên mà lại ra nghĩa địa hết , chỗ ấy vừa tối vừa vắng , ban đêm lại còn lạnh đến rợn cả cột sống . Nhưng mà điều khiến tôi lo lắng hơn lại là lời hăm dọa "nghỉ chơi" của anh Kỳ , mấy đứa nhóc như tôi sợ nhất là bị đám bạn tẩy chay , lúc đó vừa không có bạn , cũng không có nhóm nào thèm chơi chung nữa . Nên cho dù có sợ nghĩa trang cỡ nào đi nữa thì tối nay  tôi cũng phải tới .  "rồi giờ tao phân công nè . Thằng Neo đem bánh kẹo nha  ,vì nhà mày bán bánh mà khỏi nói nhiều . Thằng Tuấn đem lon rỗng đi , ba mày toàn quăng lon rỗng ra sân sau không đó , tao đi qua thấy hoài . còn thằng Tích , mày đem nhang đi , đem một cây thôi ." - Tôi nghe anh Kỳ điểm tên mình thì giật mình nhìn ảnh một cái . Anh Kỳ lớn hơn tôi có hai tuổi thôi mà giống như là thủ lĩnh của cả nhóm , ảnh nói cái gì ai cũng nghe , ai cũng phục . Và dĩ nhiên , ảnh luôn là người đầu têu ra các trò hay cho bọn tôi chơi .  Tối đấy tôi vừa ăn cơm vừa thấp thỏm nhìn đồng hồ , cái đồng hồ vừa điểm bảy giờ kém mười phút là tôi đã bật dậy khỏi bàn ăn , giả vờ đau bụng để đi lên nhà trên lấy nhang . Tôi không muốn bị mẹ bắt được nên dành nhét cây nhang vào lưng quần .  Tôi đứng ở đầu ngõ nói vọng vô nhà một câu "thưa ba má con đi chơi !" rồi chạy biến ra khỏi nhà . Tôi vừa chạy , tim vừa đập bang bang như làm chuyện gì có lỗi với gia đình lắm . Tôi chạy đến tiệm tạp hóa , cả nhóm đã có mặt đông đủ cả , anh Kỳ thấy tôi tới , nở nụ cười vui vẻ rồi hô lớn  "xuất phát thôi" "Xuất phát !!!" - mấy đứa trẻ đồng thanh đáp lại ,hô lớn như toán quân chuẩn bị khởi nghĩa .  dưới ngọn đèn dầu lờ mờ của anh Kỳ , bọn tôi dò dẫm mãi mới đi được tới nghĩa địa .  Tôi đứng sượng trân ở ngay cổng , móng chân muốn cắm luôn vào đất , xung quanh nghĩa địa là đồng ruộng , tiếng ếch nhái dế mèn kêu oang oang khi gần khi xa , rồi tiếng chim cú văng vẳng vọng lại làm xương sống tôi rờn rợn một trận . Thằng Tuấn xách cái đèn dầu nó đem theo từ nhà rọi tới trước mặt tôi , thấy được ánh sáng , tâm tình tôi mới tốt lên tí . Dường như nó cũng biết tôi sợ nên lấy tay tôi để vào vạt áo sau của nó , bảo tôi cầm đi cho đỡ sợ .  Anh Kỳ đứng ở phía đầu đội ngũ , trông oai như tướng quân ra trận . Anh kéo đám trẻ vào tận nghĩa địa , cả đám không dám im lặng , cũng không dám nói to , thầm thì với nhau một lúc thật lâu .  Sau đó anh Kỳ bắt đầu sắp xếp mọi thứ để chơi trò ma lon này .  Ảnh đặt cái lon trước mặt một ngôi mộ mới đắp rồi lấy cây nhang tôi đem đến , cùng với hai cây nhang từ hai đứa khác trong nhóm , cắm lên ở phần đất trước mộ , tiếp đến là một điếu thuốc rồi bánh kẹo , cuối cùng là mồi lửa cho nhang và thuốc cháy lên cùng lúc . Anh Kỳ vừa cầm mồi lửa vừa giảng giải lại cho mấy đứa trẻ cách chơi .  "Tụi bây nghe nè , ngay lúc tàn thuốc vừa rớt , thì cái lon nó sẽ động đậy , lúc đó lo mà chạy đi , đứa nào chạy chậm bị ma lon gõ ráng chịu à "  Mấy đứa nhỏ gật đầu lia lịa , tôi thì không dám sơ sẩy một phút nào , ánh mắt dán cứng vào tàn thuốc mới cháy được phần đầu . Tim tôi đập liên hồi như người ta thảy xúc xắc , cảm giác hồi hộp chờ cái  lon cử động khiến đám trẻ như muốn dừng thở .  lách cách một tiếng , cái lon nhôm từ trên gò đất ngã xuống lăng vòng vòng rồi dựng đứng  làm mấy đứa nhỏ hét toáng lên , xô đẩy nhau mà chạy .  Thằng Tuấn nhanh trí kéo tay tôi chạy ra phía xa , nhưng tiếng lóc cóc của cái lon cứ lảng vảng chung quanh giống như nó đã sắp đuổi tới nơi . Chạy một lúc , tay tôi vã cả mồ hôi , bàn tay nắm lấy vạt áo thằng Tuấn trơn tuột , rồi rơi ra lúc nào không hay , lúc ngoảnh đầu lại ,  bóng thằng Tuấn đã mất dạng .  Tôi hoảng hốt chạy lòng vòng , nghĩa địa tối om om , tiếng long cong của cái lon rỗng thì cứ cạ vào màng nhĩ như một lời đe dọa .  Nghĩa địa này mặt trước đối diện với đồng ruộng , phía bên tay phải là vườn trồng hoa của cô Xuân , phía bên trái là khu nhà lá bỏ hoang gần mười năm trước , còn đằng sau là rừng cây . Ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan , không biết chạy đi đâu như thế , tôi mém xíu nữa đã khóc òa lên . hai bàn chân tôi bắt đầu râm ran vì chạy nhiều , lưng hơi ngứa vì mồ hôi chảy ra , chốc chốc lại lạnh đi vì bị gió đêm thổi vào .  Tôi đứng tồng ngồng ở đó , đột nhiên tôi nghe tiếng lon lóc cóc càng lúc càng gần , tim tôi đánh thót lên một cái , giống như ở nhà một mình mà gặp cướp vậy . Tôi liều mạng chạy rồi chạy , trong đêm tối tù mù như thế , mắt tôi nhìn không rõ , oạch một cái , thế là vấp ngã té lăn quay ra đất . Tôi mếu máo nhìn xuống dưới chân .  Trời đất , chân tôi móc phải một cái bia đá nhỏ dựng tạm để đánh dấu mộ chôn , Bia đá to bằng cái đầu người lớn lăn ra khỏi chỗ vốn có của nó một khoảng . Tôi nhớ có đợt tôi đi thăm mộ với má , má có kể tôi nghe không được xê dịch mấy viên đá đánh dấu mộ , vì làm vậy là mạo phạm người chết , nhiều khi còn bị vong linh quấn thân .  Tiếng long cong lách cách vang lên như tiếng còi báo động , tôi vừa chống tay định ngồi dậy thì chân phải đã nhói lên một cái , tôi đau điếng cả người , mặc kệ hòn đá kia vẫn còn nằm lăn lóc ở đó , tôi co giò lên chạy . Tôi chả còn quan tâm đến trò chơi hay thậm chí có bị đám bạn tẩy chay hay không , tôi chạy thẳng về tận nhà , chui vào trong cái phòng nhỏ tí hin của mình , trùm mền lên tận đầu rồi ngủ .  Chuyện sau đó nữa thì tôi không nhớ rõ lắm , mẹ tôi kể sau đó tôi sốt hết tận ba ngày , thằng Tuấn đem đồ qua thăm tôi mấy bận mà tôi chỉ toàn ngủ mê man suốt mấy ngày đó , chẳng hề nhìn được mặt nó lấy một lần . Dĩ nhiên , chuyện ra nghĩa địa bị bọn tôi giấu kín như bưng , chẳng ai nói về chuyện đó , mà có hỏi cũng chẳng ai nói . Chắc bởi vì qua lần đó khiến tôi bị  bệnh liệt giường nên chẳng ai trong đám con nít dám ho he gì vì sợ bị trách phạt .  Chuyện sau đó tôi vẫn nhớ mang máng là hễ mỗi lần tôi đi qua nghĩa địa lại thấy có bóng trắng vụt qua , rất nhanh , làm tôi chưa kịp hoảng sợ thì nó đã biến mất . Cứ lặp lại vài lần như thế thì tôi liền biết tôi không có bị hoa mắt .  Có lần tôi thu toàn bộ can đảm nhìn thật lâu vào khu nghĩa địa , lúc ấy tầm hai giờ chiều , mặt trời nắng chang chang , trên đường làng không hề có bóng người qua lại . Bóng trắng cũng chẳng thấy đâu , tôi thầm nghĩ , quái lạ , chẳng lẽ hôm nay nó không xuất hiện .  Cứ nghễnh cổ nhìn như thế được một lúc thì lưng tôi bị ai đó gõ gõ .  Giật mình quay đầu lại , từ khi nào đã thấy một đứa bé tầm năm sáu tuổi đứng sau tôi . nó mặc cái áo lụa màu vàng sáng cùng với cái quần vải đơn giản màu trắng ngà , cổ tay đeo vòng kiềng bằng bạc trắng  .  Lúc ấy tôi lấy làm lạ , bây giờ làng tôi có ai ăn mặc thế này nữa đâu , hơn nữa nhìn bộ đồ chói sáng nó đang diện lên người thì đưa bé này gia cảnh ắt hẳn phải rất khá giả .  "nhóc gọi anh hả ?" Tôi chỉ chỉ vào mình  thằng nhóc gật đầu , mái tóc ngắn của nó đen tuyền như than mới , ôm  gọn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của thằng bé , chừng như nó rất thích tôi . Lúc nào nó cũng nhìn tôi cười kiểu mím môi .  "nhà em ở đâu , anh chưa thấy em ở làng bao giờ ?" - Tôi hỏi , thằng nhóc con vẫn nghiêng đầu nhìn tôi , ánh mắt nó không lấp lánh như mấy đứa trẻ tụi tôi, lúc ấy tôi chẳng biết diễn tả nó ra sao , chỉ biết mắt nó nhìn âm u như cái hố giếng cạn .  "anh biết em mà . Hôm trước em chơi chung với anh vui lắm" - Nó cười khúc khích rồi chỉ tay về phía nghĩa địa .  tôi ngây thơ nghĩ , chắc nó cũng chơi chung với đám tụi tôi hôm ra nghĩa địa , hôm ấy trời cũng tối quá , có khi tôi không thấy được nó cũng nên .  nghĩ vậy , tôi liền cảm thấy thân thiết với thằng bé hơn . Trẻ con dễ quen bạn , hơn nữa tôi và nó cũng từng chơi chung với nhau rồi kia mà ( tôi nghĩ vậy )  "mà em tên gì vậy ?" - tôi hỏi "Kim Thái Hanh . Ba má hay gọi em là Thái , nhà em là phú hộ ở làng bên kia kìa " - nói xong thằng bé chỉ về một hướng nào đó mà tôi không rõ thể hiện nhà nó ở hướng đó . "hôm nay anh cũng chơi chung với em đi ?" - nó đề nghị  tôi gãi đầu , nhìn lên bầu trời nắng chang chang mà ái ngại - "chơi cái gì bây giờ ? " "chơi trò như hôm trước ấy" "ý em là trò ma lon hả ?" - tôi trợn tròn mắt nhìn nó  "không , là trò đuổi bắt cơ , hôm ấy em và anh chơi rất vui mà" - nói rồi nó vui vẻ nhảy chân sáo vòng quanh tôi như háo hức đợi chờ tôi đồng ý .  Cũng vì cái máu ham chơi có sẵn trong người nên tôi cũng ừ luôn .  thằng bé nhảy cẫng lên hoan hô , khuôn mặt trắng bệch của nó tươi sáng hẳn lên -" vậy thì anh trốn đi , em sẽ tìm anh nhé " Tôi ừ một tiếng rồi vui vẻ tìm chỗ nấp , bên cạnh nghĩa địa là khu nhà lá bỏ hoang , trong lúc thằng bé đang úp tay lên mặt để đếm số thì tôi đã nhanh chóng chui vào đó , Tôi trốn ở một góc khuất sau vách tường lá đầy bụi .  Cũng vừa lúc đó Thái kết thúc dãy số đếm . Nó gọi tên tôi vòng quanh , tôi không cảm thấy lạ vì sao nó biết tên tôi ,tôi vẫn ngồi im như thế . Rồi một lúc sau, vách nhà tranh tôi đang dựa vào đột nhiên trở nên êm ái lạ kì , gió thổi hiu hiu giữa trưa hè nóng bức khiến tôi buồn ngủ mụ cả người , tôi không đỡ được hai mí mắt đang dần trĩu nặng . Chẳng mấy chốc mà tôi liền ngủ thiếp đi  .  Sau đó tôi mơ một giấc mơ hỗn độn , trong mơ tôi cứ chìm dần trong một vũng nước không có điểm dừng , sau đó tôi lại bị người đuổi theo , một đứa trẻ với chiếc áo lụa màu vàng . Tôi chắc đó là Thái dù tôi chẳng nhìn thấy rõ mặt nó lắm . Thái cứ đuổi theo tôi khắp hang cùng ngõ hẻm , vừa chạy , nó vừa reo lên vui quá vui quá làm tôi ong cả đầu . Cuối cùng Thái bắt được tôi, Thái đè tôi xuống đất , người Thái bỗng to ra , lưng dài hơn , giống như trong vài giây mà Thái đã biến thành một người lớn , lớn như anh tú tài ở xóm trên , có lẽ vậy . Thái cúi đầu nói , tôi phải bị phạt vì bỏ nó ở lại một mình . Nó lột áo tôi ra rồi liếm cắn lộn xộn trên đấy . Kỳ lạ thật , trong mơ tôi vẫn cảm thấy đau , và cả cảm giác ướt át từ đầu lưỡi của Thái . tôi khóc tu tu mấy bận trong lúc nó đang mãi liếm cắn người tôi .  Tôi sợ quá , có lẽ nó sắp ăn thịt tôi đến nơi .  Không biết qua bao lâu , khi đầu óc tôi cũng không còn rõ ràng nữa , thì tôi nghe Thái chậc lưỡi một cái , lầm bầm  "bọn thầy pháp khốn kiếp"  liền sau đó , là một vùng tối dày đặc .  Tôi nặng nề mở mắt ra , đầu tôi nhức như bị ai đó dùng kìm kẹp lại , miệng lưỡi thì đắng nghét , nhưng ít nhất , tôi không thấy Thái nữa .  má tôi nghe tiếng động thì lập tức chạy ào đến ôm tôi vào lòng , bà khóc rấm rứt , nước mắt nước mũi dàn giụa dính đầy áo tôi , nhưng tôi không ghét thế , tôi cũng ôm lại bà .  Sau khi tôi nghỉ ngơi đủ , tới tận mấy ngày sau mới nghe được người ta kể tôi đã xảy ra chuyện gì .  Sau hôm tôi ra khỏi nhà ấy tầm ba ngày , người ta tìm thấy tôi nằm trong chỗ hõm xuống , sát bên một ngôi mộ vô danh , bên cạnh là phiến đá đánh dấu nằm lăn lóc .  Người trong làng vừa nhìn đã biết tôi bị vong dẫn . Má cùng với các thím trong làng tức tốc gọi thầy pháp đến cúng rước tôi về , sau hai ngày làm phép tôi mới tỉnh lại .  Với cả nghe đâu , thầy pháp làm lễ siêu độ cho cái vong kia bảo cái vong đấy quá mạnh . Vốn nó là cậu cả của gia đình phú hộ làng trên , nhưng mười năm trước bị người ta đẩy té xuống sông , xác trôi dạt đến tận bờ sông của làng , làng mới vớt lên làm một ngôi mộ tạm bợ cho nó . Vì vậy nó oán hận cực sâu . thân sinh ra là phú quý mà phải chết đi như người vô danh . Nó hận đến nổi làm cho xung quanh khu nghĩa địa này không người nào sinh sống nổi , dãy nhà tranh bỏ hoang vốn mười năm trước cũng là nơi đông người ở , nhưng vì bị vong linh nó quấy rầy khiến bọn họ phải đốt nhà rồi bỏ đi tứ tán .  Tôi nghe đến đây liền rùng mình .  Nhớ lại khuôn mặt vui vẻ của nó nhảy chân sáo cùng với bộ đồ xinh đẹp mà nó diện lên người làm tôi chẳng đời nào ngờ được nó lại ám hại nhiều người đến thế .  Tôi vã mồ hôi hột -"rồi thầy pháp có trừ nó luôn không má ?"  má tôi thở dài - " chỉ phong ấn nó vào mộ thôi , chỗ nó chết giờ được xây riêng rồi , chắc chẳng ai dại mà chọc đến nữa đâu . Vong nó mạnh như thế , chỉ sợ nhốt chả được bao lâu"  Tôi sà vào lòng má , nhận lấy cái ôm ấm áp từ bà .  Tôi không muốn bà lo lắng nên cứ giấu nhẹm đi một chuyện ,là hằng tháng cứ mỗi lần trăng rằm lẫn cuối tháng tôi đều bị bóng đè , mà tôi nhìn thấy rõ rành rành , khuôn mặt của cái bóng đó , là Thái . Cái vong mà họ nói đã phong ấn cứ mỗi tháng hai ngày như thế đến dằn vặt tôi .  Mãi cho đến tận khi tôi học cấp ba ở xa nhà thì mới hết bị như thế . Từ đó , tôi cũng ít khi về quê hẳn . Bởi vì mỗi lần về quên là lại bị bóng đè , có lần tôi còn bị sốt tận mấy ngày , người đầy vết bầm tím mà chẳng biết vì sao . Tôi chỉ biết giấu má , bà mà biết thì chỉ khổ tâm thêm nữa mà thôi .  Mỗi lúc bị bóng đè như thế, khuôn mặt điển trai của Thái lại hiện lên , nó trách móc rủa xả tôi vì sao lại bỏ đi , tôi im lặng không nói , nó lại càng làm dữ . nên tôi cũng dần dần học được cách làm nó vui lòng . Nó hỏi gì tôi đáp nấy , thỉnh thoảng còn phải cười với nó . Cũng vì vậy mà nó dịu dàng với tôi hơn , cho dù bị bóng đè tôi cũng không phát sốt nữa . Tôi nghĩ tôi đã  biết cách hòa hảo với Thái .  Rồi đến tận bây giờ , tôi đã là sinh viên học đại học năm ba . Thời gian về nhà cũng ít hơn trước , ngay cả bị bóng đè cũng dần không còn nữa . Tôi chắc là Thái đã siêu thoát rồi . Cuộc sống của tôi cũng không bị đảo lộn bởi những lần sốt đến hỏng đầu hay mấy vết bầm tím trải dài khắp người như bị trúng gió nữa .  Hôm nay tôi có dịp về lại quê , đi dạo một vòng quanh làng , vẫn như trước . Nhưng mấy đứa trẻ năm ấy tôi quen nay đều đã lớn hết cả .  Anh Kỳ lên thành phố làm kỹ sư , nghe nói anh ta làm ăn rất phát đạt , mỗi tháng đều gửi tiền về thật nhiều . Chị Giang mộng  đi làm ca sĩ , mới đầu tía má không chấp nhận , bị đánh cho một đòn roi nhớ đời rồi thậm chí còn đòi từ mặt . Thằng Neo thì tiếp quản cái tiện tạp hóa của nhà nó , nó chỉ học tới cấp hai rồi bỏ , lúc gặp lại  nó cười cười bảo ở lại đây chờ cưới vợ . Còn thằng Tuấn ... thằng bạn lâu năm của tôi , nó thế mà từ lúc nghe tôi kể về việc bị bóng đè kia thì đột ngột bỏ đi du học , hai năm rồi vẫn chưa thấy về ....  Tôi nhàm chán bước đi quanh làng , ai gặp tôi đều chào hỏi một bận , tôi cũng cười đáp lại y như thế .  Đi mãi , lại đến nghĩa địa năm nào . Bây giờ khu nhà tranh bỏ hoang đã được xây lại thành nhà lợp mái đẹp đẽ , khu nghĩa địa cũng được thu gọn lại , chuyển dần lên núi .  Tôi cứ đứng nhìn như thế một hồi thật lâu mà không để ý , cũng chính ngày này mười mấy năm trước , cũng ngay tại chỗ tôi đang đứng này .... Tôi đã gặp Thái .  Sau lưng bị gõ gõ hai cái , cảm giác ớn lạnh bỗng dưng từ đâu tràn lên sống lưng . Tôi vẫn đứng đó cứng ngắc .  Có người đứng sau tôi , cười khanh khách  "chúng ta cùng chơi đuổi bắt đi" ========= giải thích nhân vật :3 tôi (Tích) : Jung Hoseok Thái (Kim Thái Hanh) : Kim taehyung Kỳ : Min yoongi Tuấn : Kim Namjoon Neo : Kang Daniel =))))) Giang : Kim Taeyeon (SNSD =))))) fic này công nhận có nhiều cameo ghê :))))