Có những người luôn giữ trong lòng mình một xiềng xích, khóa lại tất cả yêu thương và xúc cảm, từ đó bọn họ trở nên lạnh lùng vô tình, những người như vậy luôn luôn đứng ở trên đỉnh cao của thế giới, lãnh đạm mà nhìn ngắm chúng sinh, xem họ như bụi đường, như kiến cỏ, mãi luôn kinh thường. Còn kẻ bất hạnh may mắn ở chỗ, vào đúng thời điểm nhặt được chìa khóa, khẽ khàng mà mở xiềng xích kia ra, vì thế tình yêu được thoát khỏi giam cầm, kẻ bất hạnh trong chớp mắt bỗng hóa thành con chim hoàng yến ở trong lòng của người kia. Kẻ bất hạnh là người mù. Kẻ bất hạnh vốn không phải bị gọi là kẻ bất hạnh, cũng không phải từ lúc sinh ra đã bị mù. Lúc kẻ bất hạnh lên tám tuổi đã bị bán vào thành phủ, bởi vì gia cảnh nghèo khó, bộ dạng của kẻ bất hạnh trông vừa gầy lại vừa nhỏ, nhìn qua giống như chỉ mới năm, sáu tuổi, chỉ cần một cơn gió thổi ngang qua thôi cũng có thể bị đẩy cho ngã gục. Đại tổng quản trong phủ mua hắn vì lý do hắn sở hữu một đôi mắt sáng ngời trong suốt, nhìn tựa như hai viên đá quý màu đen. Đại tổng quản từ lâu luôn có sự yêu thích đặc biệt đối với những loại đá quý trong suốt, vì thế mà dùng một lượng bạc để mua kẻ bất hạnh từ trong tay cha mẹ hắn, bảo là sẽ mang về làm thư đồng cho thiếu thành chủ. Cha mẹ của kẻ bất hạnh là những người nông dân lương thiện. Trong nhà thiếu ăn thiếu mặc đến cùng cực, khối bạc vụn chỉ to bằng ngón tay cái kia không ngoài dự đoán lại làm cho hai người tựa như đui mù. Cầm bạc, giao con, lại còn nói với kẻ bất hạnh rằng: “Con ngoan, cha mẹ đều rất thương con, nhưng con sẽ được làm thư đồng cho thiếu thành chủ, được ăn được mặc, sẽ không còn bị ăn đói mặc rách, con nhớ rõ về sau phải nghe lời của đại tổng quản, ngoan…” “A, cha… mẹ…” Kẻ bất hạnh nhỏ bé hai mắt đẫm lệ nhìn theo cha mẹ, khóc đến lạc giọng, nhưng ánh mắt cha mẹ hắn chỉ chăm chăm nhìn vào khối bạc vụn kia, hoàn toàn không liếc mắt nhìn con mình dù chỉ một lần, người nghèo sinh con rất nhiều, tám năm sinh bảy đứa, nuôi không nổi, bớt đứa nào thì cứ bớt đi, dù sao cũng chẳng sợ đoạn hương khói. Đại tổng quản túm lấy kẻ bất hạnh mang lên xe, trở về thành phủ. Trong đêm cùng ngày hôm đó, kẻ bất hạnh bị đặt lên trên giường, gây sức ép suốt một đêm. Lúc trước đã có nói, đại tổng quản là người thích những thứ ánh sáng trong suốt, nhất là khi kẻ bất hạnh nước mắt lưng tròng, cặp mắt tựa như viên đá quý màu đen kia lại càng tỏa sáng. Một đêm kia, kẻ bất hạnh kêu đến rách cả yết hầu, thân dưới chảy ra máu tươi ướt đẫm cả đệm chăn. Đại tổng quản vô cùng tận hứng, chờ đến khi kẻ bất hạnh đã nằm trên giường suốt một tháng có thể tự bước đi được, hắn nói cho kẻ bất hạnh hay, từ hôm nay trở đi, kẻ bất hạnh phải ở bên cạnh hầu hạ cho hắn. Kẻ bất hạnh lùi bước về phía giường, hay tay siết chặt góc áo, sợ hãi ngây thơ hỏi: “Không phải là làm thư đồng của thiếu thành chủ hay sao…” Đại tổng quản khinh thường xoa bóp khuôn mặt của kẻ bất hạnh nói: “Người như ngươi có thể vừa mắt được thiếu thành chủ hay sao, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Kẻ bất hạnh nhìn đại tổng quản đang tiến tới gần, mặt sợ đến trắng bệch, chân chậm lùi bước, cũng không dám phản kháng, bị đại tổng quản lấy tay sờ, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt. Mấy ngày này, một gã sai vặt hay chăm sóc cho hắn nói, đại tổng quản không thích hạ nhân phản kháng hắn, nửa năm trước cũng có một đứa bé giống như kẻ bất hạnh được đưa tới đây, bởi vì lỡ cắn đại tổng quản một cái, hắn ngay lập tức bị đại tổng quản ném tới Tây viện cho sói ăn, thành chủ có nuôi một con chó sói rất hung dữ ở Tây viện, mỗi bữa đều phải ăn thịt một người. Nhìn thấy đôi mắt kẻ bất hạnh được nước mắt tẩy rửa mỗi lúc một sáng hơn, đại tổng quản ha ha nở nụ cười dâm đãng, đem kẻ bất hạnh ném lên giường. Mới tới thành phủ vỏn vẹn nửa năm, số lần mà kẻ bất hạnh bị làm tới bước cuối cùng dùng năm ngón tay đếm cũng chẳng đủ. Qua hai, ba năm, đại tổng quản vui thú đã đủ, phất tay cho người đem kẻ bất hạnh đến hoa viên làm người trợ giúp cho lão Trương làm vườn. Ngay sau hôm kẻ bất hạnh bị mang đi, đại tổng quản lại mua từ bên ngoài về một đứa bé, cũng sở hữu một đôi mắt trong suốt sáng ngời tựa như những viên đá quý màu đen. Lão Trương làm vườn là người rất hiền lành. Một ngày nọ, thời tiết rất lạnh, kẻ bất hạnh tuy rằng đã mặc một chiếc áo bông nhưng vẫn cứ lạnh đến run cầm cập, lão Trương nhìn thấy dáng người đứa nhỏ vừa gầy vừa yếu, thì thào hai tiếng “Làm bậy” rồi đi đến ngăn tủ lấy ra một cái áo trấn thủ (1), khoác lên trên người kẻ bất hạnh. Kẻ bất hạnh trừng lớn hai mắt, trong phút chốc lại ngập tràn hơi nước, ánh mắt vừa to vừa trong sáng khiến người khác nhìn vào chỉ thấy đau lòng. Chớp mắt một cái, đông đi xuân đến, những ngày này là khoảng thời gian vui sướng nhất trong đời kẻ bất hạnh, mỗi ngày hắn đi theo lão Trương làm vườn, lão Trương đào hố hắn thả hạt, lão Trương nhổ cỏ hắn san đất, lão Trương tưới nước hắn xách thùng, lão Trương xén cây hắn đi theo thu nhặt. Sau hoa viên ngập tràn hoa cỏ, hắn có thể nêu tên toàn bộ, mỗi khi hắn chỉ vào một gốc hoa hay một gốc cây rồi đọc tên, lão Trương sẽ vui cười hớn hở sờ sờ đầu hắn, khen hắn một câu “Thằng bé này thật thông minh.” Nhưng những tháng ngày tươi đẹp của kẻ bất hạnh cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Một ngày, lão Trương ra phố mua rượu, còn đồng ý sẽ mua cho kẻ bất hạnh một bộ quần áo mới. Kẻ bất hạnh rất hưng phấn, cứ mãi đứng ở cửa hoa viên nhìn ra bên ngoài, ngóng trông lão Trương chóng về mang theo quần áo mới cho hắn. Hai gã sai vặt đi ngang qua chợt phát hiện kẻ bất hạnh đang đứng lấp ló ở cửa sau hoa viên. Trải qua một quý được tĩnh dưỡng, tuy chỉ đều ăn cơm thừa canh cặn nhưng kẻ bất hạnh lại mỗi ngày một cao lên, tóc cũng dài ra, trên mặt có chút thịt, trông thật mượt mà, đã vậy còn sở hữu một đôi mắt trong suốt vô cùng xinh đẹp, nhìn qua có vài phần đáng yêu. Hai gã sai vặt nhìn thấy tâm liền rục rịch. “Này, đây không phải là người tâm phúc ở bên cạnh đại tổng quản hay sao? Tại sao bây giờ lại ở chỗ này, đại tổng quản không cần ngươi nữa hẳn là rất cô đơn nhỉ, có muốn ca ca yêu thương một chút hay không?” Kẻ bất hạnh vừa nhìn thấy bọn họ, nhất thời sợ đến mức bước giật lùi, hắn nhận ra hai gã sai vặt này, đây chính là trợ thủ đắc lực bên người đại tổng quản, một người tên A Hổ, một người tên A Long, thường tự xưng là Long Hổ song đôi, mỗi khi đại tổng quản muốn xử phạt một hạ nhân nào đó, bình thường đều là do hai người kia ra tay đánh người. Kẻ bất hạnh rất sợ bọn họ, lúc còn ở bên cạnh đại tổng quản, hắn từng tận mắt chứng kiến hai người kia chỉ đánh một côn liền làm gãy chân của một tỳ nữ. “Định trốn đi đâu?” A Long ngăn cản thân thể đang bước về sau của kẻ bất hạnh, vuốt cằm nở nụ cười dâm đãng, “Các ca ca đang cảm thấy thật nhàm chán, lại đây hầu hạ các ca ca vui vẻ một chút nào.” “Ta… Ta không… Không…” Kẻ bất hạnh mãnh liệt lắc đầu, nhưng hai người A Long A Hổ thân thể tráng kiện làm cho hắn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, xoay người muốn chạy lại đâm đầu vào lồng ngực của A Hổ. “Học được thói quyến rũ rồi sao, thật là tình thú.” A Hổ ôm đồm nắm lấy cánh tay gầy gò của kẻ bất hạnh, cười ha hả. “Huynh đệ, bên kia không có ai, chúng ta đến đó vui vẻ một lát.” A Long chỉ vào một góc trong hoa viên, nơi đó có một tòa núi giả, đúng là nơi hoan nhạc tốt nhất. “Không… Không cần… A Long ca A Hổ ca hai người… Thả… Buông tha ta…” Kẻ bất hạnh liều mạng giãy dụa, nhưng hắn làm sao đủ sức, A Hổ chỉ dùng một bàn tay cũng có thể lôi hắn về, đặt lên trên hòn núi đá giả. “Ha ha ha, tiểu tử, tài nghệ của ngươi khiến cho đại tổng quản giữ ngươi lại bên người tận hai, ba năm cũng thật không đơn giản, hôm nay để cho các ca ca nhìn cái nơi làm việc của ngươi, làm cho các ca ca cao hứng, về sau hai anh em ta sẽ nuôi ngươi, người ở trong phủ này không ai dám động vào ngươi nữa, còn nếu không nghe lời, chúng ta sẽ quăng người vào phòng chứa củi, để cho hạ nhân trong phủ lấy làm công cụ tiết dục. Hôm nay ca ca cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi tự lựa chọn đi.” Kẻ bất hạnh vừa nghe những lời này xong, trên mặt lập tức không còn một giọt máu, nước mắt ở hốc mắt lăn tròn, cố nén không cho chảy xuống dưới. Tựa như bị bộ dạng này của kẻ bất hạnh khơi gợi lên dục vọng, A Hổ liếm liếm môi, nói: “Long ca, đệ nhịn không nổi nữa rồi.” Lời còn chưa dứt, hai tay đã chia ra, quần áo trên người kẻ bất hạnh bị xé thành hai nửa, kẻ bất hạnh “A” một tiếng, theo bản năng nắm lấy quần áo rách nát, nước mắt mỗi lúc một nhiều, cố gắng níu giữ từng mảnh quần áo. “Khóc cái gì, làm cho ca ca thoải mái, đừng nói là một bộ quần áo, mười tám bộ cũng sẽ mua cho ngươi.” A Hổ t*ng trùng ngập não, khẩn cấp đè lên người kẻ bất hạnh, vừa nói vừa khẩn cấp đâm thẳng bộ phận kia vào trong thân thể của kẻ bất hạnh. Kẻ bất hạnh bị đặt ở trên mặt đất, lưng đau rát từng mảng, thình lình bị một cơn đau xâm chiếm, nhất thời đau đến la to một tiếng, A Hổ tuổi trẻ sức mạnh, làm sao có thể so sánh với đại tổng quản chỉ là một lão già, chưa kể hắn đã lâu ngày chưa bị người khác đè qua, làm sao chịu nổi, hét đến mức rách cả yết hầu. A Hổ hoảng sợ, lập tức bịt miệng kẻ bất hạnh, quát khẽ: “Ông nội mày, im lặng cho tao, nhỡ gọi người tới xem tao có xé miệng mày ra không.” Hắn vừa nói chuyện, dưới thân cũng không ngừng đưa đẩy, càng không ngừng đâm sâu vào trong thân thể kẻ bất hạnh, hắn sảng khoái, kẻ bất hạnh lại chịu không nổi, miệng kêu khóc không biết làm sao để có thể ngăn cản cơn đau đớn. A Long ở bên cạnh nhìn chăm chú A Hổ ra ra vào vào chỗ kia, thỉnh thoảng lại kéo ra một dòng tơ máu đỏ sẫm, sờ bắp đùi trắng nõn của kẻ bất hạnh, huyết mạch hắn sôi sục, cười nói: “Hổ đệ, giữ tay hắn, để cho Long ca ta dùng miệng của hắn.” A Hổ quay đầu lại nhìn lên, hiểu được mà cười ha hả, mạnh tay đem kẻ bất hạnh nằm úp sấp, A Long túm lấy tóc hắn, ép buộc kẻ bất hạnh ngẩng đầu lên, đem thứ kia nhồi vào trong miệng hắn. Kẻ bất hạnh đột nhiên bị một thứ tanh hôi nhét vào miệng khiến cho suýt ngất, phía sau lại từng đợt đâm chọc làm cho hắn tỉnh táo lại, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mù mịt, mơ hồ nhìn thấy phía sau hòn núi giả có hai người đang tiến lại gần. “Thiếu, thiếu thành chủ!”