“Nguyễn, Thanh!!! Em mở cửa cho chị.”   Giọng nữ la lớn thoắt ẩn thoắt hiện, như từ chỗ xa truyền đến. Rốt cuộc Nguyễn Thanh thoát khỏi giấc mơ, cô chậm rãi mở mắt ra. Sau khi gia nhập giới giải trí, đây là lần đầu tiên cô mơ thấy kiếp trước của mình.   Ngồi dậy gãi gãi mớ tóc rối bời, cô cười ha ha.   Có lẽ là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện không vui! Vì vậy, mới có thể mơ thấy chuyện của kiếp trước.   Hai tuần trước, trên mạng bạo tin cô mang tiền vào tổ, sửa đổi kịch bản, giỡn mặt với các thương hiệu lớn vân vân, vốn có hai kịch bản đã định sẵn cho cô đều sẽ có nguy cơ bay màu hết. Là một nữ ngôi sao tuyến 18 (*) của giới giải trí, cô hoàn toàn đã bị toàn bộ dân mạng “thương nhớ” bôi đen.   (*) Tuyến 18: là những nghệ sĩ không nổi tiếng lắm hoặc về cơ bản là không có tiếng tăm gì.   Ngay sau đó, nam chính và nữ phụ của bộ phim đó chợt một bước lên mây.   Nguyễn Thanh mang dép lông lẹp xẹp đi ra phòng khách, thật ra thì sau khi mơ thấy kiếp trước xong rồi ngẫm nghĩ đến hiện tại, dường như giờ đây cũng không khổ lắm.   Kiếp trước cô vừa sinh ra đã thua người khác một đoạn, bởi vì mẹ Nguyễn bị băng huyết không có sức sinh cô ra, Nguyễn Thanh bị nghẹt thở ở trong bụng mẹ rất lâu, cuối cùng bị mắc chứng suy giảm khả năng nói và ngôn ngữ.   Nói không thuận, nên cô không nói chuyện, người ta gọi là bị khiếm khuyết.   Lúc cô 2 tuổi, cha mẹ cô cũng đã phát hiện cô không biết nói, còn tưởng rằng đầu óc cô cũng xảy ra vấn đề, nên đã vứt bỏ cô.   Dĩ nhiên, bây giờ nói khái quát nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng quả thật đã để lại tổn thương tâm lý rất lớn với Nguyễn Thanh.   Một đôi cha mẹ thành tâm muốn vứt bỏ một đứa con một hai tuổi, thật ra rất đơn giản. Dẫn đứa bé đi đến công viên có nhiều người chơi, chờ con không để ý, sẽ vờ như người xa lạ rồi vội vã bỏ đi mất.   Cô chơi ở công viên chờ cha mẹ của mình, đợi rất lâu, rất lâu...   Bây giờ nghĩ lại, Nguyễn Thanh cảm thấy có lẽ cũng không lâu lắm nhỉ? Có lẽ một ngày, có lẽ hai ngày, trong thế giới của trẻ con, cô còn tưởng rằng mình đã đợi cả đời, vậy mà trên thực tế chỉ là một cái chớp mắt.   Nguyễn Thanh không chờ nổi cha mẹ của mình trở về, nhưng chờ được cha mẹ nuôi của mình.   Cha mẹ nuôi rất tốt, vào thập niên đó có rất nhiều người không muốn nhận nuôi một đứa trẻ bị khuyết tật, lại còn là đứa bé khoảng một hai tuổi không biết nói, hơn nữa sau khi bị cha mẹ vứt bỏ, khi đó cũng không có ai phát hiện ra cô là một đứa tàn tật.   Thủ tục đăng ký vào cô nhi viện rất khó khăn. Cha mẹ nuôi cô là người đầu tiên phát hiện, cũng là người cuối cùng nhận nuôi cô.   Khi đó không như bây giờ, thủ tục nhận nuôi còn mau lẹ hơn thủ tục đăng ký vào cô nhi viện, chỉ cần một bao quần áo là có thể nhanh chóng đá cô cho cha mẹ nuôi.   Mặc dù cha mẹ nuôi tốt nhưng điều kiện gia đình lại bết bát. Tuy nhiên, họ vẫn cần cù chăm chỉ tạo điều kiện cho con học trung học, sau đó vì lao lực quá độ nên họ đã buông tay nhân gian.   Nguyễn Thanh đứng thứ ba trong nhà, cô cảm tạ ơn nuôi nấng thương yêu của cha mẹ. Vì vậy, tự mình lựa chọn bỏ học trung học mà đến một nhà máy gia cụ làm công, bất chấp khó khăn nuôi con cái của cha mẹ nuôi đến khi tốt nghiệp đại học.   Ở đó, đời cô gần như chưa được ngơi nghỉ, cô chỉ có suy nghĩ kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền. Chờ em trai em gái tốt nghiệp đại học, cô sẽ được giải thoát.   Cô làm công không ngừng, sống cuộc sống thân thể luôn phải chịu đựng sự mệt nhọc cực độ, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt phải đi làm, nhưng một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách —— “Ánh sao rực rỡ” đã xông vào cuộc đời cô.   Nam chính trong bộ phim này tên là —— Mạc Trọng Đan, nữ chính tên là —— Tân Văn Nhụy.   Mặc dù nói giới giải trí có đủ loại chuyện, nhưng dù sao cũng lấy phân cảnh tình cảm ngọt ngào giữa nam nữ chính làm chủ. Nó thành công trở nên hot, cũng hấp dẫn một nhóm fan lớn.   Bộ phim tình cảm ngọt ngào này nhanh chóng trở thành một chút gia vị trong cuộc sống khô khan của Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh học được cách dùng di động xem video, vào trạm B (*) tìm phim xem.   (*) Trạm B: bilibili, được gọi là trạm B, hiện là một cộng đồng văn hóa và nền tảng video tập trung cao độ cho các thế hệ trẻ ở Trung Quốc.   Sau đó... cô chết, vào bệnh viện mua thuốc, trên đường về bị tai nạn xe.   Khi mở mắt ra thì chính là thế giới bây giờ. Cô thừa kế trí nhớ và kỹ năng của nguyên thân, ngay cả tình cảm của nguyên thân cô cũng kế thừa luôn.   Lúc cô trọng sinh, nguyên thân mới 15 tuổi. Ở cái thế giới này, cô cần cù chăm chỉ sinh sống bốn năm, mãi cho đến năm 19 tuổi, Nguyễn Thanh mới phát hiện mình trọng sinh vào thế giới của “Ánh sao rực rỡ”.   Chuyện này không thể trách Nguyễn Thanh phát hiện muộn được, dù sao ấn tượng của cô về “Ánh sao rực rỡ” chỉ dừng lại ở phim truyền hình. Sau khi đi tới thế giới này, cô chưa từng thấy người nào trông giống nhân vật trong bộ phim trên ti vi.   Khi đó cô còn chưa biết, người trong sách vốn không nhất định có diện mạo giống với trong phim truyền hình.   Vì vậy, cho đến khi Mạc Trọng Đan đạt được giải thưởng, trong một đêm tên tuổi vang dội trên internet, Nguyễn Thanh mới phát hiện thế giới này có một Mạc Trọng Đan dáng vẻ không giống với trí nhớ của cô. Cô thử hỏi sơ qua về tên của người đại diện của Mạc Trọng Đan, nhanh chóng kết luận anh ta là chính nam chính trong “Ánh sao rực rỡ”.   Nguyễn Thanh quả thật... đã xuyên vào sách!   Vậy mà những thứ này đều là trí nhớ xa xôi rất lâu rồi. Vào giới giải trí, Nguyễn Thanh đã lâu chưa từng nghĩ tới nữa.   Ở cửa phòng thuê, cô thấy Miêu Sầm mặc đồ công sở, mắt phượng sắc bén quét về phía Nguyễn Thanh, mắng: “Gọi em bao lâu rồi biết không?”   Nguyễn Thanh mềm nhũn trả lời một câu: “Em ngủ quên mất.”   Miêu Sầm trừng cô: “Tối ngày chỉ biết ngủ.”   Thật ra Nguyễn Thanh trông không tệ, mặc dù có quả đầu hạt dưa nho nhỏ nhưng bù lại có một đôi mắt hạnh to tròn, trong sự xinh đẹp có chút ngây thơ.   Người như vậy, làm sao lại có thể bị bôi đen như trên mạng nói chứ? Lòng dạ rắn rết? Tàn nhẫn vô tình? Chẳng biết xấu hổ?   Miêu Sầm thở dài, thật ra, em ấy hơi bất cẩn, tính cách ngu ngốc, da mặt cũng dày nhưng vẫn chưa tới trình độ chẳng biết xấu hổ.   Chị ném hồ sơ lên khay trà, nói với Nguyễn Thanh: “Hợp đồng mới, ký đi!”   Nguyễn Thanh ngồi xếp bằng đến ghế sofa, đưa tay cầm hồ sơ lên đọc thử: “Đây là ‘Ma kiếm đỉnh phong’? Không thể nào? Bây giờ em còn có thể vào tổ?”   Miêu Sầm ngồi đối diện cô, rút một điếu thuốc ra châm, rít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Nhạc tổng là Nhà Sản Xuất, anh ấy nói em có thể vào là có thể vào.”   Nguyễn Thanh cười hì hì: “Tốt quá đi! Thế nhưng, em nghe nói hiện tại ma kiếm mời tuyến lưu lượng rồi, như vậy mà em còn có thể đóng nữ chính hả?”   Nói đến đây, Miêu Sầm khó nói nhìn Nguyễn Thanh, sau đó thở dài: “Thật không biết vận may của em là tốt hay không tốt nữa, không phải mời lưu lượng, mà là ảnh đế Mạc Trọng Đan. Nữ chính cũng không phải là em, được ảnh hậu Tân Văn Nhụy diễn rồi.”   Nguyễn Thanh: “Hở???”   Miêu Sầm cười trỏ vào một cái tên trên hợp đồng: “Nhìn thấy không? Nữ phụ, em diễn.”   Nguyễn Thanh vẫn khiếp sợ nhìn chị, thật lâu sau mới hỏi một câu: “Bọn họ có mưu đồ gì?” Bộ này làm theo kiểu trực tuyến mà.   Miêu Sầm kín đáo suy tư trong chốc lát, cuối cùng cũng nói: “...Vấn đề này đến nay chị vẫn chưa biết.” Lấy vị trí lão làng của hai người kia, bộ phim này trông như là cho người đã tốt nghiệp tiến sĩ làm bài thi tiểu học vậy.   Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nên không rối rắm nữa.   Nguyễn Thanh nhìn Miêu Sầm thật lâu, Miêu Sầm nhất thời cảm thấy không ổn, quả nhiên chị nghe Nguyễn Thanh cười hì hì nói: “Thật ra, chị có thể không biết, em là fan của hai người họ. A a a a a a, thật là cao hứng quá đi à!!!”   Miêu Sầm hoảng sợ vỗ bàn, rống lớn: “Thu hồi tâm tư của em đi, Mạc ảnh đế ghét nhất chính là bị diễn viên nữ dây dưa. Ngay cả ảnh hậu Tân Văn Nhụy cũng bị anh ta giáo huấn rồi đấy, nếu em mà vội vàng muốn xin chữ ký, tạch!”   Miêu Sầm làm động tác chém đầu, Nguyễn Thanh không giải thích thêm gì, mà chỉ cúi đầu cười cười, sau đó giải thích giúp Mạc Trọng Đan: “Anh ấy khuyên bảo Tân Văn Nhụy, thật ra là để bảo vệ cô ấy đấy!”   Miêu Sầm: “???” Ngại quá, cho chị mượn não em xem bên trong nó chứa gì thế?   Nguyễn Thanh rụt đầu lại, nhưng vẫn kiên định nói: “Thật mà, chị có từng thấy Mạc Trọng Đan chỉ nhìn Tân Văn Nhụy bằng một ánh mắt đơn thuần nào chưa? Đấy là yêu đấy!”   Miêu Sầm: “... Vậy em có từng nghe nói, Mạc Trọng Đan công khai phủ nhận quan hệ của hai người chưa?”   Nguyễn Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, về tư liệu của hai người kia thì cô tự tin không ai nắm rõ hơn cô.   Mỉm cười gật đầu, tràn đầy tự tin, giọng cô cực kỳ kiên định và chân lý: “Dĩ nhiên, đây cũng là vì bảo vệ Tân Văn Nhụy đó!”   Miêu Sầm: “... Cút đi ký hợp đồng ngay.”   Thấy Miêu Sầm không tin, Nguyễn Thanh bĩu môi, cuối cùng nói thầm: “Chờ em vào tổ phim rồi, thấy tận mắt quan hệ của hai người họ, xem chị phủ nhận thế nào!!!”   Xào cp xào đến ngu người, Nguyễn Thanh hung hăng ký tên mình xuống.   Miêu Sầm cười lạnh: “Chắc chị phải cảm ơn em quá!”