Bạch Hiểu Thanh và Phạm Văn từ nhỏ đã chơi với nhau, hai người từ khi học mẫu giáo đến lúc đi làm cũng chưa bao giờ bị tách ra, hiện nay còn đang ở cùng một chỗ. Ngôi nhà mà hai người đang ở chính là quà mà ba mẹ Phạm Văn tặng cho hắn để cưới vợ, nhưng vợ thì không thấy đâu, nói đúng hơn là Phạm Văn không muốn tìm, liền kiên quyết túm cổ Bạch Hiểu Thanh qua ở chung. Thời điểm Bạch Hiểu Thanh chuyển tới, lòng cậu vừa vui lại vừa chua xót. Vui vì có thể sống chung với người mình thích, sớm chiều đều thấy nhau, nhưng chua xót nhất là phải sống trong căn nhà mà Phạm Văn sau này sẽ sống cùng vợ tương lai, mẹ kiếp, chua chết cậu đi được! Lúc trung học Bạch Hiểu Thanh đã phát hiện mình thích Phạm Văn, cho đến bây giờ khi cả hai đều đã đi làm, bên nhau đã tám năm, nếu là kết hôn thì đã được thất niên chi dương [1], nhưng cậu và hắn vẫn chỉ dừng lại ở mức có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, là anh em tốt mà thôi. [1] Thất niên chi dương nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. Phòng của Bạch Hiểu Thanh nằm sát phòng Phạm Văn, đã hơn nửa đêm nhưng cậu không ngủ được cứ nằm trên giường trằn trọc trở mình, mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến mới ra quyết định —— chờ sau này khi Phạm Văn có vợ, cậu sẽ không thích Phạm Văn nữa. Sáng hôm sau, Bạch Hiểu Thanh đang ngủ tự nhiên tỉnh giấc, không biết là do lạ chỗ, hay là cảm thấy phấn khích vì mình và Phạm Văn rốt cục cũng đã sống chung, tóm lại là cậu ngủ không được! Sau khi lăn một vòng trên giường, Bạch Hiểu Thanh ngồi dậy với mái tóc ổ gà, chuẩn bị rời giường đi rửa mặt. Đang muốn đưa tay đẩy cửa nhà vệ sinh, thì đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong. Nhìn thấy Phạm Văn đã tắm xong, lộ ra nửa người trên, đầu Bạch Hiểu Thanh ầm ầm bắn pháo bông. Mình là bé ngoan nha! Cơ bụng kìa trời, thắt lưng thon quá, còn vai nữa...... Mới sáng sớm mà đã đặc sắc như vậy rồi, muốn người khác mất máu à! Bạch Hiểu Thanh âm thầm gào thét trong lòng.