Trong căn nhà nhỏ phía Tây thành phố. "Chúng ta chia tay đi." Thanh niên tùy ý dựa vào chiếc ghế sau lưng, nhìn thiếu nữ trước mặt, nói một cách nhẹ nhàng bâng khuâng. Thiếu nữ nhìn người yêu, nước mắt tràn khóe mi, cả người run run, hỏi: "Tại sao?" (đang diễn kịch) Sở Ngôn chống cằm, lười biếng nhìn Ninh Khả: "Chúng ta không hợp nhau." Đôi mắt của Sở Ngôn rất đẹp, là một đôi mắt đào hoa, nhìn ai đều khiến người ta có cảm giác nhu tình như nước, nói trắng ra là nhìn một củ khoai tây cũng có vẻ thâm tình bất hối. Ninh Khả rất thích cặp mắt này, cô cảm nhận được tình yêu của thanh niên từ nó, nhưng bây giờ, lời nói của thanh niên tuyệt tình như thế, Ninh Khả chưa bao giờ rõ ràng rằng, hắn không yêu cô, chưa từng. Ninh Khả biết ngày này rồi sẽ đến, thanh niên quá phong lưu, trước cô, hắn thậm chí đã có hơn chục người bạn gái, mỗi lần đều chỉ duy trì 1 tháng. Con người luôn mang tâm lí may mắn, Ninh Khả cũng thế, cô cho rằng bản thân là đặc biệt, nhưng khi thời gian 1 tháng sắp đến, cô lại cảm nhận được thanh niên đã hết kiên nhẫn với cô. Điều đó đặc biệt rõ ràng. Ninh Khả đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt dần dần nhuộm đầy bóng tối: "Em đồng ý chia tay, nhưng cho dù thế, anh cũng phải tham gia sinh nhật 20 tuổi của em đấy nhé, chúng mình không làm người yêu được thì cũng phải làm bạn." Sở Ngôn không có nghĩ nhiều, hắn quá quen với quy trình chia tay thế này cho nên dễ dàng đáp ứng. Hắn sẽ chẳng ngờ được, cô bạn gái cũ yêu kiều này của hắn đáng sợ nhường nào. Gia đình của Sở Ngôn khá giàu có, cha hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đặc biệt coi trọng ích lợi. Mẹ Sở Ngôn từng giúp cha hắn lúc nghèo khó, vẫn một mực theo ông đến giờ. Sở Ngôn có dung mạo rất giống cha hắn lúc còn trẻ, hơn nữa kế thừa cả tánh phong lưu bạc tình của cha. Nhưng hắn không bao giờ lên giường với ai, hắn ghét con riêng, bởi vì cha hắn có một đám con riêng suốt ngày nhòm ngó gia sản của hắn. Đối với Sở Ngôn, Ninh Khả chỉ là một cô gái bình thường trong muôn vàn cô bạn gái của hắn, chỉ là khí chất đặc biệt xuất chúng một chút, ngoài ra chẳng có gì. Hơn nữa, hắn chỉ chơi trò tình cảm, chưa bao giờ thật sự lên giường, hắn cũng không sợ có nữ nhân nào sẽ điên lên trả thù, hắn nhận rõ được rằng, con người chỉ đánh bạc hết thảy khi đã tuyệt vọng. Với lại, chỉ nói chuyện yêu đương, không lừa tiền lừa sắc, vì lẽ gì mà điên lên? Bạn gái thôi mà, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, lại đâu ảnh hưởng đến việc lấy vợ gả chồng. Ninh Khả nhìn theo bóng dáng Sở Ngôn đi xa, mặt mày dần quy về lạnh lùng. Cô móc điện thoại giấu kín đã lâu ra, bật nguồn lên, sau đó bấm gọi một người được đặt là "Anh hai". Người bên kia tiếp điện thoại rất nhanh, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp hơi mang ý cười của nam nhân: "Sao? Công chúa nhỏ có chuyện gì à?" Ninh Viễn cũng rất bất ngờ, cô em út này của hắn được sủng ái kiêu căng ngạo mạn, có chuyện gì đều tự mình giải quyết, rất ít cầu anh trai muốn điều gì, cũng rất thiếu khi chủ động liên lạc. Ba tháng trước còn vì chứng minh năng lực của mình mà chủ động xin đến thành Lân An, làm sao hôm nay lại gọi cho hắn? Ninh Khả nở nụ cười tươi rói: "Anh hai, anh đã từng nói, nếu như gặp được thứ mình thích, phải đoạt lấy nó bằng bất cứ giá nào, không phải sao?" Ninh Viễn: "Đúng thế." Ninh Khả: "Bây giờ em gặp được, em nhất định phải giữ lấy nó." Ninh Khả bởi vì gia tộc mà có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là gia tộc không cần cô phải liên hôn. Cô chưa bao giờ nói cho Sở Ngôn biết, cô thích phải hắn cũng không phải vì hắn theo đuổi cô. Thật ra người yêu trước là Ninh Khả. Cô biết hắn thích mẫu người như thế nào, dù sao các cô gái hắn theo đuổi đều có những đặc điểm đó. Thông minh, dịu dàng, kiều tiếu, khéo hiểu lòng người. Hắn muốn truy đuổi, cô sẽ trở thành con mồi hắn thích. Cô vẫn nghĩ mình đặc biệt hơn, cô có thể lợi dụng thời gian này bắt lấy trái tim của chồng tương lai, nhưng cô lầm, thanh niên quá hư, quá phong lưu, một tháng trôi qua, hắn đã chán ngán, cô không bắt được con tim hắn, lại làm mình lún càng sâu. Thế thì cô chỉ có thể giam hắn lại. >>>Khoảng hai tuần sau<<< Sở Ngôn mặc một bộ âu phục màu đen, dắt tay cô bạn gái mới đến bữa tiệc nhỏ của Ninh Khả. Ninh Khả để tránh Sở Ngôn nghi ngờ nên tổ chức tiệc sinh nhật cũng không lớn. Thanh niên kì thật còn có một tiêu chuẩn chọn bạn gái nữa, đó là: Gia thế không thể vượt qua hắn. Chứ không ai vì yêu sinh hận thì hắn có mà chết. Ninh Khả vốn đến thành Lâm An để rèn luyện, trừ những người nắm quyền của thành Lâm An, chẳng ai biết được thân phận thật sự của cô. Ninh Khả nhìn thanh niên tuấn mỹ, si mê quyến luyến không thôi. Trong bữa tiệc chỉ có người của Ninh Khả, ngay cả cô bạn gái của Sở Ngôn cũng là do cô sắp xếp từ trước, cô rất rõ khẩu vị của thanh niên, an bài một mục tiêu cũng không khó. Giống như việc Sở Ngôn không nghĩ đến Ninh Khả có thể đã thích hắn từ trước rồi, hắn cũng sẽ không nghi rằng cô bạn gái là ai đó sắp xếp. Dù sao ai sẽ cố tình làm thế cơ chứ? Nếu gia thế lớn hơn hắn thì hoàn toàn có thể mạnh bạo, không cần dùng âm mưu, gia thế bé hơn lại không có quyền lực làm vậy. Sở Ngôn làm sao nghĩ cũng sẽ không ngờ đến việc có người như Ninh Khả. Yêu thích lớn nhất là nhìn con mồi từ từ sa vào lưới, thay vì dùng gia thế ép người, cô càng thích dùng âm mưu hại người. Nhìn thanh niên vô tri vô giác từng bước đi vài bẫy rập làm cô thích thú. Hôm nay Ninh Khả sẽ không để bất cứ vấn đề gì xảy ra. Ninh Khả nhìn thanh niên dắt tay thiếu nữ bên cạnh, đi từng bước đến trước mặt cô, nhìn hắn đưa món quà đến trước mặt cô, mỉm cười ngả ngớn nói: "Chúc mừng sinh nhật." Thanh niên tự nhiên như thế, hắn thậm chí không để ý việc cô là bạn gái cũ. Ninh Khả cũng mỉm cười, ánh mắt đen tối không rõ, cô đặt món quà sang một bên rồi mới lấy hai li rượu mà người phục vụ đưa tới, đưa một li cho Sở Ngôn: "Cảm ơn." Sở Ngôn không hề cảnh giác tiếp nhận li rượu, khẽ nâng lên kính chào Ninh Khả rồi nhấp một ngụm. Hắn hướng về phía thiếu nữ nhướn mày, nói: "Hi vọng sau này cậu có thể tìm được người đàn ông yêu mình thật...." Đột nhiên, đầu óc Sở Ngôn choáng váng, đồng tử tan rã, hắn nhìn Ninh Khả đột nhiên mỉm cười âm trầm trước mắt, cau mày, chỉ kịp lẩm bẩm: "Cô làm gì..." Cô bạn gái bên cạnh buông tay Sở Ngôn, cả người hắn đổ xuống, Ninh Khả tiến lên một bước đỡ được thanh niên, mặt mày lạnh lùng nhìn cô gái đáng ghét: "Kéo cô ta xuống." Cô bạn gái biết bản thân hôm nay sẽ chết, cô cũng không phản kháng, chỉ nói: "Mong Ninh tiểu thư chăm sóc tốt cho gia đình của tôi." Ninh Khả lạnh lùng nhìn kẻ chạm vào thanh niên bị kéo xuống, lúc này mới nhìn chiến lợi phẩm hôm nay, say mê vuốt ve khuôn mặt thanh niên, cô quá yêu hắn, yêu đến điên cuồng. "Anh yêu, anh không chạy được rồi nha~" >>>Còn nữa<<<